TÔI ĐI HỌC Truyện Ngắn THANH TỊNH
Hoàng Yên Linh -Mạn Đàm Văn Học
*Nhà văn, nhà thơ thường nặng tình quê hương và thường dành những trang trân trọng và chân tình nhất để viết về nơi sinh thành. Nguyễn Bính từng ca tụng “thôn Vân có biếc có hồng”. Hô ồzếnh với Quê ngoại, Hoàng Cầm thiết tha với Kinh Bắc, Tô Hoài có Nghĩa Đô, Nguyên Hồng với thành phố Cảng, và Thanh Tịnh với Quê Mẹ. Quê mẹ của ông tuy là làng Dương Nổ thuộc Huế nhưng trong văn chương tác giả Quê mẹ nói tới làng Mỹ Lý Mỹ Lý có lẽ không có thực trên bản đồ nhưng lại có thực trong ký ức, vì “mỹ” là “đẹp”, “lý” là “làng”, và Mỹ Lý chỉ nơi đẹp nhất và bất diệt trong lòng nhà thơ.
Mỹ Lý có con người, có kỷ niệm thời thơ ấu của Thanh Tịnh. Trong muôn vàn kỷ niệm ngày nhỏ, thì buỏi học đầu tiên trong đời ghi đậm nét trong lòng một hồn thơ như Thanh Tịnh.
“Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu gió lạnh…” mỗi năm lai trở về trong trí tác giả với lá rơi rắc trên đường thôn và với bóng hình người mẹ thân yêu âu yếm dắt cậu bé ngây thơ tới trường, chập chững với chữ nghĩa và rồi làm bạn với văn học trọn đời..
Trong các tác phẩm văn suôi tiền chiến có lẽ chỉ có Thanh Tịnh trong Quê mẹ và Hồ Dzếnh trong Chân trời cũ ghi lại kỷ niệm ngày ấu thơ cắp sách đến trường một cách cặn kẽ với lòng gắn bó tha thiết với quê hương và với lòng mẹ. Riêng “Tôi đi học” của Thanh Tịnh, một truyện ngắn trong Quê mẹ,gần như là tác phẩm duy nhất và nổi tiếng nhất nhắc tới buổi học đầu tiên. Buổi học đầu tiên mùa thu lá rụng, mẹ hiền dắt con tới trường, bài học đầu đời, người thày với phấn trắng bảng đen… đã hiện lại trong tâm tư của biết bao thế hệ mỗi khi thấy mùa thu trở về và bầy trẻ cắp sách tới trường. Còn ai kém may mắn không có buổi học đầu tiên, không có ngày khai trường, lại vắng bóng mẹ hiền vì hoàn cảnh gia đình, vì chiến tranh…thì đọc lại Thanh Tịnh là tìm được dịp mơ về cố hương về bóng hình người mẹ….
Tất cả chúng ta đều xôn xao trong lòng mỗi lúc thu về khi nhìn bầy em nhỏ quần áo mới, sách vở mới, nép bên người lớn bước chân son ngần ngại, hoặc tung tăng tới mái trường mở rộng, thắm màu son, tươi màu sơn, rộn rã âm thanh đang như mời như gọi.
Ta hãy lặng đốt lò hương cũ để lòng tưởng nhớ kỷ niệm thiêng liêng đầu đời:
Truyện Ngắn THANH TỊNH
TÔI ĐI HỌC

_________________________________________________________
Những bài thơ hay về
Ngày Khai Trường
Ngày khai trường
Trống trường đã điểm tiếng ngân vang
Lớp lớp học sinh thẳng lối hàng
Hùng tráng Quốc ca ngời ước nguyện
Thiêng liêng cờ đỏ ánh vinh quang
Thầy cô tâm huyết truyền tri thức
Trò học nhiệt tình mở tiếp trang
Lịch sử hào hùng dân tộc Việt
Khai trường nhộn nhịp tựa xuân sang.
Ngày Khai Giảng
Cổng trường rộng mở trống rền vang
Trang trọng các em đứng xếp hàng
Rực rỡ hoa tươi cùng khẩu hiệu
Rợp trời cờ đỏ với băng ngang
Tựu trường năm học nay vừa đến
Khai giảng khóa niên mới đã sang
Phấn khởi bước vào kỳ giảm tải
Mong nền giáo dục sẽ huy hoàng
MÙA PHƯỢNG CUỐI
-(Hà Huy Hoàng)-
Có lẽ nào đã sắp chia tay
Màu hoa đỏ cháy bùng lên nỗi nhớ
Nhặt cánh hoa ép vào trang vở
Anh mới tin : Mùa- chia -biệt- đến -rồi!
Em trở về quê mẹ xa xôi...
Sao không chép cho anh dòng lưu bút?
Cánh diều giấy giữa trời cao xanh vút
Nhớ nao lòng sắc áo em xưa!
Mùa hạ về nhòa nhạt cơn mưa
Tiếng ve thể như tơ trắng muốt
Sân trường vắng đâu rồi nhịp guốc
Mắt em tròn văn vắt một màu trời?...
Anh bùi ngùi khẽ gọi : Hè ơi!
LẢNH LÓT TIẾNG VE
(Trần Thúy An)
Ai đánh rơi tiếng ve vào tuổi học trò
Để sáng nay bỗng cồn lên xao xác
Con tàu đi qua chia đôi khúc nhạc
Tuổi học trò như dĩ vãng vượt qua
Tuỏi học trò là đen láy hạt na
Lúc lỉu ngăn bàn những ô mai, sấu chát
Là mực lấm tay vẫn gào lên bài hát
Về một người thầy kính cận trán hói cao
Day dứt tiếng ve thức dậy một vì sao
Góp nhặt đầy tay em kết thành kỷ niệm
Dãy phố học trò ai là người tìm kiếm
Vụn vỡ thủy tinh nào trong lảnh lót tiếng ve .
CHÚT DỰ CẢM THÁNG TƯ
(Trần Hoàng Vy)
Tháng tư nắng đỏ cành bông giấy
Lớp học mơ cái gió đổi mùa
Phượng mới trấy đôi búp non tơ biếc
Bản tin trường:Em đã học thi chưa ?
Trời buổi chiều đôi tiếng sấm gọi mưa
Cái oi bức vào một bên trang sách
Thèm dạo chơi nhưng lại e... mẹ trách
Một chút lo xen với một chút buồn!
Mai thi rồi,mai lại ra trường
Hoa giấy rụng, em đi rồi ai quét?
Cái lá thuộc bài không còn ai hái... ép
Cổng trường trưa, ai sẽ đợi, sẽ chờ ?
Gởi chút lòng theo nắng vào thơ
Mai mưa ướt chùm bông giấy đỏ
Cành phượng sẽ tung hoa và mở ngỏ
Mùa thi về bao kỷ niệm không quên .
HưƠNG HOA
-Võ Văn Oanh-
Cô hiệu trưởng giảng bài, tóc bỗng trắng như mây
Lời dạy học trò thương kính mẹ cha êm êm sóng vỗ
Làn gió dịu dàng len vào vuông cửa sổ
Giọt mưa nhỏ vô hình thấm ướt những tâm hồn...
Trò rưng rưng và thầy cũng rưng rưng
Thời khắc chậm trôi, không gian lắng lại
Ngôi sao chiều ngẩn ngơ quên nhấp nháy
Lời giảng ngừng rồi ai vẫn bâng khuâng ...
Bài đạo đức hôm nay đâu phải đã dừng
Còn phải theo các em vào đời đến ngày khôn lớn
Ơi những chàng trai mang trái tim hảo hán
Những thiếu nữ mặn mà đâu chỉ biết yêu thuơng
Thầy lặng ngồi, quên mình tóc điểm suơng
Ngỡ cũng như các em, đang thời cắp sách
Mắt nhòa theo câu ca xưa man mác
"Bên ráo cho con nằm bên ướt mẹ lăn ..."
Muốn làm bóng kơnia mát lưng mẹ trên nương
Làm cơn gió nhẹ nhàng theo xe cha quanh phố
Giọng bổng, giọng trầm, lịm trái tim trò nhỏ
Nước mắt tràn mi, em thấm vội còn vương ...
Ngày mai đây tập vở dẫu sang trang
Em nhớ mãi giọt lệ tràn thương mẹ
Ngoài giọt vô tình , rơi theo lời cô kể ...
Quay trở về tim còn có giọt ăn năn .
Cuộc sống là hoa, đạo đức là hương
Suy ngẫm đời người trước sau còn mất
Thêm lửa cho ngọn đèn và cho hoa thơm ngát
Sáng trước mắt thầy một mái tóc như sương ...
HOÀI NIỆM
-Vũ Ngọc Tuyền-
Ai chẳng có trong lòng mình chút nhớ
Để dành cho kỷ niệm đã mù xa
Khi mưa ướt những con đường phượng đỏ
Bao vui buồn chật kín cả tâm tư
Người hồi ấy mộng mơ nhiều như thế
Suốt tháng năm không biết một chút sầu
Ta hồi ấy quá ngu ngơ là thế
Mến một người mà chẳng biết vì đâu
Duyên mới trổ bằng lăng còn phong nhụy
Mấy mùa ve nào mở được đôi lời
Dồn nén lại chờ ngày hương ngát ấy
Chưa nghe lòng lo sợ cánh chim bay
Ai chẳng có trong lòng mình chút nhớ
Chút gì xưa mà ngoảnh lại còn buồn
Ta chẳng kịp nói vài câu thuở đó
Thì mỗi người vời vợi ở một phương .
THỜI GIAN CỦA CHÚNG TÔI
-Nguyễn Vũ Tiềm-
Năm mới của chúng tôi- không bắt đầu từ tháng giêng
Tháng chín gõ ba hồi chín tiếng
Cổng trường mở ra- năm mới ùa vào
Ánh mắt nào cũng trời thu xôn xao
Tiếng nói chen nhau sân trường thành chật hẹp
Mõi tiết học bốn mươi lăm phút
Cả chiều dài thế kỷ xếp sao đây
Sáng hồi hộp từng trang
đêm thao thức từng dòng
Vầng trăng bạn vơi đầy cùng bình mực
Quỹ đạo hành tinh cùng vẽ hình e líp
Trang hình học không gian nối điểm sáng sao trời
Khép lại nhà bao ấm lạnh lo âu
Hồi trống gọi những niềm vui tới lớp
Đồng nghiệp ơi, trang đời, trang viết
Đêm trắng làm sao giấu nổi trên đầu
Thời gian của chúng tôi không tính tháng, tính ngày
Tính bằng những lớp người lớn lên nối tiếp
Thu vườn vừa đến lứa đầu mùa e ấp
Hè đã chào lớp tuổi chín ra đi .
NGHE THẦY GIẢNG KIỀU
-Lê Thanh Hải -
Giờ học sáng nay thầy giảng truyện Kiều
Thầy đã khóc và chúng em đã khóc
Thầy nghẹn ngào đọc trong tiếng nức
Đất trời cây cỏ rưng rưng ...
Ôi nỗi đau xưa của thi nhân
Nay lại bỗng tái hồi trong mỗi giờ lên lớp
Mỗi lời thơ như dao ngầm cắt ruột
Tố Như ơi chúng tôi khóc về người!
Một cánh bèo trôi nổi chơi vơi
Qua cuộc bể dâu mấy lần tan nát
Tiếng ai khóc tiếng ai than chua chát
Vẫn vô tình ...ôi đêm tối bất lương
Ai ném Kiều xuống vực thẳm đau thương ?
Ai xé thân Kiều tả tơi trăm mảnh?
Xã hội đồng tiền chà lên nhân phẩm
Có phải đâu "muôn sự tại trời"!
Chúng em nghe thầy giảng từng lời
Nước mắt cứ chảy ràn lên má
Không gian im lặng quá !
Con chim rừng ngừng hót lắng tai nghe ...
Rồi mai đây chúng em sẽ mang đi
Có những trang Kiều của buổi sáng nay thầy lên lớp
Em giảng lại bằng bầu nhiệt huyết
Như chính mình đã cảm, đã say
Có thể nào quên buổi học sáng mai nay !
________________________________________________________
Thơ và ca khúc viết về mùa thu, ngày khai trường

Những lời thơ và ca khúc và hay viết về nhà trường - mùa thu - mùa khai giảng luôn được đông đảo phụ huynh, học sinh, thầy cô giáo đón nhận. Như một đề tài quen thuộc mà không mòn cũ, vẫn sống động, là chuyện muôn thuở của cuộc sống hôm qua, hôm nay. Vào đây ta như bước vào một khu vườn đa sắc, đa thanh, vẹn nguyên cảm xúc về ngày đầu đi học - những buổi mai khai giảng trời thu sáng trong, thanh khiết đến nao lòng, những kỉ niệm về trường lớp cũ… Đã mang đến cho mỗi người bao cảm nhận tinh tế.
Trước hết hãy cùng nghe ca khúc Mùa thu ngày khai trường của nhạc sĩ Vũ Trọng Tường. Giai điệu âm nhạc giục giã nâng cánh cho ca từ vút lên trong trẻo, chân thành:
Tiếng trống trường rộn rã, làm tan cái nắng hè, dịu đi những tiếng ve còn vương trên vòm cây xanh lá. Mùa thu sang đẹp quá xao xuyến bao tâm hồn, vui tiếng trống tựu trường trong tiếng hát mùa thu…
Trong lời hát nghe như có cả nhịp chân sáo tung tăng nhảy múa của tuổi thơ, sau mấy tháng hè giờ được reo vui bên bạn bè, trường lớp, cùng hoan ca với tiếng trống mừng họp mặt, giữa một thiên nhiên - không gian trời thu đẹp tươi, sáng trong, xanh biếc. Ca khúc ra đời vào năm 1980, cách đây hơn ba thập kỉ và vẫn được đông đảo giáo viên, học sinh yêu thích. Nhạc sĩ cho biết ca khúc hình thành khi ông được mời dự lễ khai giảng tại trường Mạc Đĩnh Chi - Hà Nội. Ông vô tình ngồi cạnh chiếc trống trường. Đến khi cô hiệu trưởng giang tay đánh tiếng trống khai giảng, ông chợt giật mình. Từng tiếng trống vang lên rồi tan ra, lại nối tiếp vọng lên rồi tan ra… gợi cảm hứng cho nhạc sĩ: ngày khai trường là khi mùa hè tan ra và mùa thu ùa đến. Vậy là từng nốt nhạc và từng lời ca cứ ào ạt tuôn chảy. Cảm hứng từ tiếng trống trường âm vang như làm tan đi cái này để mời gọi một cái khác giúp tác giả sáng tạo. Ông nói rằng từ khi vỡ ra được câu hát đầu tiên thì những câu còn lại được viết rất nhanh:
Mùa thu ơi mùa thu! Mùa đi xây những ước mơ. Tung bay màu khăn thắm rực rỡ trên vai em. Mùa thu ơi mùa thu! Mùa thơm trang sách mới. Tiếng hát ngày khai trường trong sáng như trời thu.
Phải chăng nhờ vậy mà “tiếng trống” của Vũ Trọng Tường có sức lan tỏa qua nhiều thế hệ, từng được chọn dự hội diễn toàn ngành giáo dục ở Huế. Nhạc sĩ còn cho biết ông sinh vào mùa thu - mùa tựu trườngcủa bao học trò. Ngẫu nhiên mà mùa thu, tiếng trống trường và tuổi học trò cứ gắn vào ông, hòa quyện tâm hồn, tạo chất men cho Vũ Trọng Tường viết nhiều ca khúc hay về mùa thu, mái trường, tuổi thơ. NgoàiMùa thu ngày khai trường, còn có: Tiếng trống mùa thu, Ngây thơ tuổi hồng, Lời ru của mẹ, Chị Hằng, Hạt nắng sân trường… Trước khi công tác ở Hội nhạc sĩ Hà Nội, ông từng có nhiều năm gắn bó với ngành Sư phạm. Cùng với tình yêu tuổi thơ, môi trường sư phạm cũng là điều kiện giúp nhạc sĩ thành công trong rất nhiều ca khúc viết về mái trường, cho tuổi thơ.
Được đi học, đến trường luôn là hạnh phúc, niềm vui của trẻ em. Hoàng Minh Chính đã thể hiện niềm vui ấy qua bài thơ Đi học, được nhạc sĩ Bùi Đình Thảo phổ nhạc. Bao thế hệ đã hát vang, ngân nga, và cùng cảm nhận: với trẻ thơ mỗi ngày đi học của các em phải là một ngày vui, từ con đường đến trường tươi đẹp, đến cô giáo gần gũi, lớp học thân thương… Hôm qua em còn bỡ ngỡ, được mẹ dắt tay, nâng từng bước chân đi. Còn hôm nay con đường đã quen thuộc, ngôi trường không còn xa lạ, em tự tin cả trong mắt nhìn: trường be bé, cô giáo tre trẻ… cả hương rừng, dòng suối, cây cọ, cảnh vật đồi núi trung du cùng theo chân em tới trường. Những vần thơ: Hôm qua em tới trường/ Mẹ dắt tay từng bước/ Hôm nay mẹ lên nương/ Một mình em tới lớp/ Hương rừng thơm đồi vắng/ Nước suối trong thầm thì/ Cọ xòe ô che nắng/ Râm mát đường em đi… thật gần gũi với tâm hồn, cách nghĩ của trẻ, được viết từ nỗi rung cảm chân thành, từ tình yêu tuổi thơ, mái trường của nhà thơ. Là một trong những bài thơ trong sách giáo khoa tiểu học đã đi qua nhiều thế hệ trong gia đình. Cha mẹ, cả ông bà đều vui, thú vị gặp lại bài thơ xưa mình từng học trong bài học của con cháu hôm nay.
Yêu thích bài thơ, nhưng ít người biết về tác giả. Anh hùng - liệt sĩ, nhà thơ bộ đội, thượng úy đại đội trưởng Minh Chính sinh năm 1944, quê Nam Hà, nhập ngũ năm 1963, hi sinh tháng 3/1970 tại Quảng Trị, đến giờ vẫn chưa tìm được mộ chí. Thơ của anh được in trên các báo từ năm 1964: Đường về quê mẹ, Dòng sông Công, Cô gái lái đò… Ngoài cả trăm bài thơ dạt dào tình yêu quê hương, đất nước, Minh Chính còn sáng tác các điệu xẩm và làm ca dao cho bà con nghe. Bài thơ Đi học cảm hứng từ những năm tháng kháng chiến chống Pháp. Cả 6 anh chị em được mẹ gồng gánh đi theo cha chuyên trách công tác lương thực cho chính quyền Việt Minh, tản cư lên Phú Thọ từ năm 1948, qua nhiều nẻo đường khói lửa khắp trung du. Lần đầu trong bài thơ có các câu: Chiến hào chạy giữa lớp/ chẳng sợ gì máy bay… Sau được sửa lại, viết thêm, sắp xếp lại trật tự các khổ, như bài thơ hoàn chỉnh được in trong SGK Tiếng Việt 1, tập 2 bây giờ. Hi sinh ở tuổi 26, Minh Chính đã 2 lần được tặng danh hiệu dũng sĩ diệt cơ giới, 1 bằng khen dũng sĩ diệt tàu chiến. Năm 1969 anh về thăm nhà, điều trị vết thương ở chân, trở lại chiến trường khi chân còn đi tập tễnh, để rồi năm 1970 anh đi mãi không về. Cả một thế hệ các anh đã hi sinh chuyện học hành, tình yêu, và những say mê, ước vọng của bản thân để cầm súng ra trận. Bao người đã yêu mến, trân trọng những câu thơ anh đã để lại cho đời. Tự hào và cũng tiếc thương, đau đớn thay!
Viết về cảm xúc của học sinh trong ngày khai trường còn phải nói đến bài thơ Tựu trường của Huy Cận ra đời khoảng năm 1936 trong trào lưu thơ Mới. Huy Cận mang đến cho người đọc hình ảnh những chàng trai 15 tuổi, rời quê lên tỉnh theo Tây học, hồn trong như ngọc, lòng mới nở giữa tay đời ấm áp. Cậu học sinh bước vào ngưỡng cửa trung học, ở ký túc xá nên có rương nho nhỏ, bước đầu tự lập nên có thật nhiều mơ ước trong sáng của tuổi hoa niên êm ả.
Giờ náo nức của thời trẻ dại
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương
Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Rương nho nhỏ với linh hồn bằng ngọc…
…Tựu trường đó; lòng tôi vừa bắt gặp
Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương…
…Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn
Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát.
Ở thế hệ sau nhà thơ Huy Cận, thuộc lớp nhà thơ trưởng thành thời kháng chiến chống Mỹ, nhà giáo, nhà thơ Quang Huy hiện sống ở Hà Nội. Ông là tác giả của nhiều bài thơ có cái nhìn quan sát thiên nhiên mùa thu thật tinh tế: Mùa thu của em (Sách giáo khoa Tiếng Việt 3, tập 1), Nét mùa thu… Trong Mùa thu của em ta bắt gặp nhiều niềm vui của tuổi nhỏ vào mùa thu: mùa hoa cúc nở vàng - như nghìn con mắt/ mở nhìn trời êm; mùa cốm mới - mùi hương như gọi/ từ màu lá sen; mùa trung thu - rước đèn họp bạn/ hội rằm tháng tám/ chị Hằng xuống xem; mùa khai trường - bạn thầy mong đợi/ lật trang vở mới /em vào mùa thu. Phải rất yêu tuổi học trò, hiểu trẻ em, tác giả mới nói được bao cảm xúc, ước ao, hạnh phúc khi thu về - mùa của đàn em nhỏ với điệp khúc nhấn mạnh “mùa thu của em” mở ra ở câu đầu trong 3 khổ thơ đầu và khép lại ở dòng cuối, khổ cuối. Còn trong bài Nét mùa thu, tác giả khám phá thu về rất riêng: Như còn níu lại mùa hè/ Chùm hoa phượng đỏ tiếng ve cuối tường/ Nhặt khoan cuốc gọi sau vườn/ Diều anh như mảnh trăng non giữa trời./ Như mùa đông đã đến rồi/ Gió se lạnh tự chân trời gió lên/ Sương chiều như lạ như quen/ Bên sông lá đổ mũi thuyền vàng khô/ Là mùa thu đó. Mùa thu/ Tặng bông cúc nở vô tư trước thềm/ Mặt hồ gương kín đài sen/ Trời cao nâng bỗng tiếng chim mơ hồ./ Là mùa thu đó. Mùa thu/ Vầng trăng như chẳng bao giờ đẹp hơn/ Mùa em cắp sách tựu trường/ Cánh khăn đỏ mãi bay vờn gió thu.
Cùng viết về mùa thu, khai trường theo bút pháp truyền thống, nhưng qua các ca khúc và một số bài thơ nêu trên đã có cách lập tứ, cách khai thác đề tài rất riêng, mang đến sự thú vị cho người nghe, người đọc, góp phần làm phong phú thêm cho các sáng tác viết về nhà trường, mùa khai giảng.
---------------------------
Bài viết có tham khảo các tài liệu sau:
1. Báo Giáo dục thời đại - số đặc biệt tháng 9/2004: Trang thơ viết về nhà trường (Lời giới thiệu của nhà văn - nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi).
2. Sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 1, 2, 3.
3. Sông Lam. Bài viết về Nhạc sĩ Vũ Trọng Tường. Báo Giáo dục và thời đại chủ nhật.
Nguồn: vanhocquenha.vn




In bài viết










